Thời gian gần đây, không thấy Vượng Râu – tức diễn viên hài Nguyễn Công Vượng xuất hiện trên sân khấu mà lại nổi tiếng trên một địa hạt khác: Những phát ngôn gây sốc về tình hình chính trị, những đàm luận liên quan đến “Dư luận viên”, “Biển Đông”, chống “Tàu” và gần đây nhất là tham gia cùng nhóm “xã hội dân sự” cùng những gương mặt như Nguyễn Quang A, Nguyễn Tường Thụy và một số luật sư để tự ứng cử đại biểu Quốc hội.
Cũng “chém gió, đốt đền” hòng nổi danh
Sẽ không có gì đáng bàn nếu những
người ứng cử đó thực sự thực hiện quyền ứng cử để mang tài
đức tham gia cơ quan quyền lực cao nhất của đất nước, góp phần
vì dân, vì nước. Nếu nhìn theo khía cạnh ấy và xem xét những
suy nghĩ, phát ngôn và hành động của Nguyễn Công Vượng gần đây
thì sẽ thấy ngay việc làm của anh ta vì ai, hướng tới những
mục tiêu gì?
VƯỢNG RÂU (trong clip trả lời phỏng vấn)
Trong một bài “trả lời phỏng vấn”
của một trang mạng gồm tập hợp các bài viết tự phát, cổ súy
cho những nhân vật “vận động tự ứng cử” gần đây, Nguyễn Công
Vượng đã có nhiều từ ngữ lộng ngôn, chém gió, hô hào “đập bỏ
cái cũ, thay cái mới”. Vượng cũng tự phụ cho rằng mình là
“nghệ sĩ nổi tiếng”, “có quyền sinh quyền sát trong nghệ
thuật” và không giấu giếm ý định ứng cử vào Quốc hội vì có
hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, sẽ giúp
làm tốt nhiều công việc như bảo tồn bảo tàng, chấn chỉnh văn
hóa và giáo dục chỉ sau 1 năm đến 3 năm, hơn hẳn nhiều đại
biểu Quốc hội hiện nay.
Khoan chưa bàn đến những ý kiến nêu
trên. Trước hết, xin được điểm lại đôi chút thông tin về người
tự ứng cử trên lĩnh vực văn hóa nghệ thuật này. Nguyễn Công
Vượng sinh năm 1980, quê ở xã Xuân Hồng, huyện Xuân Trường, tỉnh
Nam Định trong một gia đình như Vượng trả lời báo chí thì có
bố là giám đốc, mẹ là giáo viên đều đã nghỉ hưu và đều là
đảng viên. Lớn lên, Vượng theo học lớp diễn viên kịch tại
Trường Đại học Sân khấu điện ảnh Hà Nội và theo nghiệp diễn
từ đầu những năm 2000 đến nay. Theo chính Vượng tự nhận khi trả
lời phỏng vấn báo chí thì Vượng bắt đầu có chút tiếng tăm
từ năm 2005 nhờ một số bầu sô mời diễn sau nhiều năm cộng tác
với trung tâm sản xuất phim của Đài truyền hình Việt Nam. Sau
đó, Vượng ít nhiều xuất hiện trong một số chương trình hài,
tiểu phẩm truyền hình.
Nhưng, khác với nhiều nghệ sĩ hài
khác, Công Vượng ít được tham gia các chương trình lớn, các sân
khấu tầm cỡ quốc gia hay thường xuyên xuất hiện trên truyền
hình Việt Nam như Xuân Bắc, Tự Long, Xuân Hinh, Vân Dung, Quang
Thắng…Và dường như để “bù” lại, mấy năm gần đây, Vượng liên
tục gây sự chú ý của công luận bằng những phát ngôn và hành
vi gây sốc, thậm chí phản cảm.
Đầu tiên phải kể đến vào đầu năm
2011, trả lời báo chí, Vượng hàm hồ cho rằng mình là danh hài
“đứng thứ hai ở đất Bắc. “Tôi kiêu có cơ sở!”. Vượng chém gió:
“Trận lớn nhất hàng 10 nghìn người ở Sân vận động Thành phố Vinh. Những
ngôi sao lúc ấy đang nổi, đang hot nhưng đến khi tôi bước ra một cái là
phát ngất. Lúc đó không phải từ già, không phải lớp trẻ mà cả già cả
trẻ. Mà tôi ra, chưa mở câu nào đã vỗ tay rào rào, những ca sỹ lúc đấy
ra không bằng...”. “Rạp tháng 8 Hải Phòng đất Bắc là rất chơi, Rạp 3/2
Nam Định… năm nào cũng mời Vượng "râu" diễn khai rạp, nhưng Vượng râu có
nhận lời hay không là cả vấn đề”. Tuyên bố trên của Vượng đã khiến
không ít nghệ sĩ bất bình, nhiều người tỏ ý coi thường, không
chấp vì Vượng thích tự nhận mình xếp thứ mấy là việc của
Vượng, vì nói như một vài nghệ sĩ thì hài của Vượng “không
thuộc thể loại nào cả”.
Đầu xuân 2012, Vượng xuất hiện trên
mặt báo với câu chuyện lái ô tô đi vào đường cấm, lại mang theo
dùi cui điện trên xe, bị công an Hà Nội đưa về phường và xử
phạt. Ngay sau đó ít lâu, Vượng lại lên báo mạng với hàng loạt
bài tung ra phát ngôn kênh kiệu như: “Mỗi năm tôi đều đốt tiền
tỷ để làm đĩa hài”.
Nhạt nhòa dần trên sân khấu với
những màn hài nhạt nhẽo, nhiều bạn đọc phản hồi trên báo
Giáo dục Việt Nam nhận xét về Vượng như vậy. Các đĩa hài Tết
thì năm nào cũng bị ế nhưng như một kẻ khùng, Vượng chia sẻ
với báo chí là vẫn dồn hết cát xê cả năm vào một vụ đĩa dù
biết là lỗ chỉ vì “sống chết với nghề”.
Vai hề trên sân khấu chính trị
Sang đến năm 2014, Vượng ít xuất
hiện trên sân khấu hài nhưng lại thường xuyên có mặt trên các sô
diễn “hầu đồng” ở các chùa chiền lớn. Đặc biệt, cái tên
Vượng râu bắt đầu “hot” trên mạng xã hội với hàng loạt bài
chửi bới các “dư luận viên” bằng những lời lẽ thô tục, vô văn hóa.
Vượng gọi họ là “Dì Lìn Vào, Dâm Lòi Vú”, là “những con tinh
trùng khuyết tật”. Trên face book cá nhân, Vượng tung hình giao du
với các “nhà dân chủ” như Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Chí Tuyến, tụng ca
Nguyễn Lân Thắng, hết lời khen những kẻ trong nhóm No – U, một
hội nhóm trá hình của tổ chức phản động Việt Tân. Vượng đã chuyển
dần từ các vai diễn hề trên sân khấu sang những vai tuồng trên sân
khấu chính trị của cái gọi là các tổ chức xã hội dân sự.
Nhận xét về Vượng, trong một bài
viết trên mạng xã hội, tác giả Tọa Sơn viết: “Cũng từ đó, Vượng
hăng say một cách lạ thường. Vượng quan tâm đến chính trị nhiều hơn, nói
cạnh khóe nhiều hơn và cũng nhiễm nhiều thứ bệnh của đám “rân chủ”
nhiều hơn. Ngay như vụ Chí Tuyến sống bẩn sống thỉu, bị người đời đánh
nhẹ cho một cái mà nhà hắn cũng mất hẳn 3 bát tiết canh lợn để ăn vạ,
Vượng cũng đã hùa theo, không bằng, không chứng vu vạ hết cho chính
quyền rồi đến công an. Và như thế, sự hư hỏng của Vượng bắt đầu được
định hình rõ hơn. Trong không ít bài viết và comment trên mạng,
Vượng công khai tỏ thái độ, quan điểm phủ nhận vai trò lãnh
đạo của Đảng cộng sản Việt Nam; chê bai, chửi bới Đảng, Nhà
nước; vu khống Đảng, Nhà nước “hèn với giặc, ác với dân”,
“dâng biển đảo cho giặc”…
Trao đổi với người viết bài này,
Vượng cứ khăng khăng vỗ ngực mình là yêu nước; Đảng, Nhà nước là xấu
xa. Hỏi Vượng: Chỉ rõ xem Đảng dâng đảo, bán đảo ở chỗ nào, đảo nào thì
không nói được, một kiến thức sơ đẳng về Trường Sa cũng không biết
nhưng Vượng lại đòi yêu nước theo kiểu đòi ra Trường Sa hát cho bộ đội
và nhân dân nghe. Rồi, Vượng ra sức tán dương, ngợi ca Nguyễn Lân Thắng
– một kẻ vĩ cuồng phỉ báng cả bàn thờ tổ tiên, làm ô danh dòng họ
Nguyễn Lân nhưng được Vượng ca tụng là yêu nước chân thành, có chí khí.
Vượng còn thanh minh là Thắng nghèo lắm, nghèo đến cùng kiệt, nghèo đến
lê tấm thân gầy guộc mà đi đấu tranh cho nhân quyền.
“Ít học nhưng…đi nhiều”
Trong bài trả lời phỏng vấn một
trang mạng xã hội, Vượng có rất nhiều phát ngôn huênh hoang như:
“Tôi tốt nghiệp hai bằng cử nhân nhưng không làm Nhà nước mà
vẫn sống được, mà “sống khỏe” nên tôi không vào Quốc hội để
oai hơn vì hiện đã rất “oai” rồi. Tôi có “quyền sinh quyền sát”
trong mảng nghệ thuật của tôi nhưng tôi vào Quốc hội vì đây là
trách nhiệm của tôi”. “Tôi đi nhiều, biết nhiều về văn hóa,
giải trí, lễ hội, đền chùa, miếu mạo, tôi nắm rất rõ vì tôi
được “lộc” đi rất nhiều nên vào Quốc hội thì tôi điều hành về
mảng văn hóa sẽ rất tốt”. “Nếu để tôi bảo tồn bảo tàng di
tích thì sẽ tốt hơn rất nhiều. “Không thể nghiệp dư cũng gọi
là nghệ sĩ”. “Người ta học đủ bằng cấp mới lên được đại biểu
Quốc hội thì đi thực tế rất ít, còn tôi ít học nhưng đi thực
tế rất nhiều. “Bất cập lễ hội chỉ trong 1 năm thì giải quyết
xong, bất cập giáo dục thì 3 năm giải quyết xong. Đấy, đại
biểu Quốc hội phải như thế chứ không phải về hưu rồi nó vẫn
như cái chợ vỡ”. “Tôi là người rất bận về thời gian. Tôi làm
tự do nên bận hơn cả những người làm ở cơ quan Nhà nước…”.
Với những phát ngôn trên cũng đủ
thấy cái “tầm” của Vượng đến đâu, một kẻ vừa ba hoa, thiếu
khiêm tốn vừa không có chút kiến thức tối thiểu về Hiến pháp,
pháp luật. Vượng nên phân biệt rõ vai trò của cơ quan lập pháp
và hành pháp. Giải quyết những vấn đề bất cập về văn hóa,
giáo dục phải thông qua thay đổi hoạt động của cơ quan hành
pháp bằng hệ thống chính sách, pháp luật và sự giám sát của
Quốc hội chứ không phải mỗi đại biểu Quốc hội vào làm một
tháng hay một năm như Vượng nghĩ.
Mặt khác, cũng nên biết rằng một
trong những năng lực quan trọng nhất của đại biểu Quốc hội là
am hiểu pháp luật và có khả năng xây dựng pháp luật chứ không
phải “ít học nhưng thực tiễn nhiều” như Vượng nghĩ. Một khía
cạnh nữa, theo Luật tổ chức Quốc hội thì một trong 5 tiêu
chuẩn của đại biểu Quốc hội là phải “có điều kiện tham gia các
hoạt động của Quốc hội”. Nếu Vượng kêu mình làm tự do nhưng còn
bận mải hơn cả người làm trong cơ quan Nhà nước (có lẽ bận do
chạy sô, hầu đồng) thì tốt nhất Vượng nên ở nhà đi hát, đi
hầu đồng kiếm tiền, đừng ảo tưởng vào Quốc hội!
Cũng cần phải nói thêm rằng, việc
Nguyễn Công Vượng tham gia tự ứng cử và tung clip trả lời phỏng
vấn cho trang “Vận động ứng cử đại biểu Quốc hội 2016” là
một việc làm bất bình thường. Bởi lẽ, việc làm này của
Vượng đã được nhiều trang mạng hải ngoại tung hô cùng với trên
hai chục trường hợp tự ứng cử được các đài, báo hải ngoại gọi
bằng các danh từ mỹ miều như TS Nguyễn Quang A, luật sư Lê Văn
Luân, nhà báo “độc lập” Nguyễn Tường Thụy, “nhà hoạt động địa phương”
Đặng Phương Bích, Nguyễn Thúy Hạnh v.v... Hoạt động của những đối
tượng này cùng với Nguyễn Công Vượng đều được đưa lên các trang
mạng xã hội, được cho là có bàn tay của tổ chức phản động
Việt Tân đứng sau nhằm phá hoại cuộc bầu cử Đại biểu Quốc
hội khóa XIV.
Thiết nghĩ, với những thông tin nêu
trên cũng đủ nói lên nhận thức, nhân cách của Nguyễn Công
Vượng, một kẻ mang danh nghệ sĩ nhưng “nghệ” thì ít mà “sỹ”
lại quá nhiều và những việc làm tiếm danh yêu nước của anh ta
chẳng qua chỉ là những trò lố có thể do người khác giật dây
vì những mưu đồ đen tối!
Theo Đại Anh (http://petrotimes.vn)
Quốc hội không phải là phường chèo là một cái title rất hay cho bài báo trên tờ báo năng lượng. tôi thấy anh Vượng này cũng chả nổi tiếng cho lắm, mội người biết tên, nghe danh có thể nhận ra nhưng để có thể nói là có số có mà thì còn lâu mới đến lượt anh. anh là cái gì mà đại diện lắm như thế. anh chả cần khiêm tốn, cứ nói đúng thực lực của anh là được rồi chứ đừng có nói khoác lác lên như vậy, thật hết sức nực cười. bên cạnh đó anh cũng nên tuyên ngôn ít đi ạ. chán lắm.
Trả lờiXóa