Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Khen, chê gì "Bên thắng cuộc" ?

Huy Đức liệu có đồng cảm với cảnh này và cảnh tang thương, oan nghiệt do chính quyền Ngô Đình Diệm gây ra khi lê máy chém đi khắp nơi với đạo luật phi lý 10/59 và khẩu hiệu "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót"?
Ngày 12/12/2012, một ngày đẹp trời đã được anh Huy Đức chọn để phát hành cuốn sách “Bên thắng cuộc”. Phải thừa nhận với công nghệ PR khá thông dụng và hiện đại hiện nay thì củi mục cũng chả mấy chốc thành nhân sâm. Ngay với Lão Nông đây, chữ ít nhưng cũng bon chen nét nhiều, nên chẳng bao lâu sau cái ngày phát hành đẹp trời ấy thì Lão cũng có được một bản ebook để mà nghiền ngẫm. Thú thực, lão chả hiểu lắm về cái bản quyền bản kiếc gì đâu, may ra bản thôn thì còn biết tí chút. Thấy người ta chỉ dẫn, Lão đây cứ next tới, next tới… thế là nó tự mang về máy tính cho Lão đọc. Có được cuốn ebook BTC không khó, nhưng đọc nó thì … với Lão là quá khó, có thể Lão sẽ không bao giờ đọc hết.

Lão ít chữ, chứ không phải là không biết chữ, nên cũng lọ mọ đọc được vài bữa, được hơn trăm trang thì hết kiên nhẫn nổi. Phải nói là cái văn phong của anh HĐ chẳng phải thứ rườm rà gà –dê- bê- ngỗng gì, đọc hơn trăm trang cũng có được kha khá sự kiện. Ấy thế nhưng những sự kiện ấy Lão cũng đã biết được qua nhiều kênh thông tin trước đó, chỉ có điều là nó rời rạc, nay anh Đức bỏ công gom vào một sọt, đỡ mất công tìm. Biết rồi, nếu thú vị thì đọc lại cũng chẳng sao, nhưng đằng này mang tiếng là một cuốn sách “trả lịch sử về vị trí của nó” mà tác giả viết như một bài báo dài ngoẵng, các sự kiện được tác giả khéo léo viện dẫn nhưng cũng không thoát ra khỏi chủ ý của tác giả, một sự chủ qquan bao trùm lên tác phẩm, theo kiểu viết tiểu thuyết. Viết sử mà lồng chủ quan thì còn gì là sử phải không các cụ?
Cuốn sách mấy trăm trang Lão chỉ đọc được một phần rồi quẳng đó đi cày, chẳng buồn màng tới nữa. Sáng nay thăm nhà mấy bác quen, vừa “ta”, vừa “họ”, thấy vụ việc vẫn còn nong nóng, nên tò mò xem thử ra sao… hoá ra cũng có khá nhiều ý kiến ngược xuôi, kẻ khen, người chê… nhưng có lẽ khen nhiều là vào thời điểm sách chưa phát hành, còn gây tò mò,… còn chê thì từ hầu hết độc giả sau khi đọc được vài chục trang, vài trăm trang như Lão mới “bổ ngửa”  cả ra… có kẻ còn xuýt xoa tiếc tiền, có kẻ ấm ức chửi đổng: “Tổ mẹ cái thằng Hữu Dũng, giáo sư đếch gì mà cuốn sách như c… mà ca tụng tận mây xanh”. Lão thì nhà nghèo, xác định chả có tiền mua, lọ mọ xem ké ebook nên chẳng phải ấm ức chi mấy cái vụ tiền bạc, bởi thế cũng chẳng thèm ác mồm, ngứa miệng chi với ai hết.
Anh HĐ có công viết hai tập hơn 800 trang, nhà Nông như Lão đây khá bận rộn mùa màng, chỉ hóng hớt chút dư luận phẩm bàn về cuốn sách và tác giả, có bao nhiêu bê bấy nhiêu cho bà con xem:

Trước tiên bà con xem Mr Khoằm bình:


Nguyên miềng có bình luận một chút về cuốn sách này ở link trên và ở đây Lê Vũ - Bình địa mộc - Sách Bên Thắng Cuộc cùng một số diễn đàn, blog khác nhưng miềng chán chẳng buồn bàn luận về sách này nữa rồi, nên miềng làm cái pót này điểm tin tức về vụ này coi sao , he he.

Miềng đã có e-book ben-thang-cuoc-giai-phong.pdf từ hơn một tuần này, chính xác là vào ngày 10/12/2012, sau khi lướt qua một số trọng điểm miềng đã Shift + Delete ra khỏi máy của mình, lý do đã nói một phần trong link của Núi đã dẫn trên.



Chiến tranh đã qua đi gần 40 năm, đủ dài để người ta chiêm nghiệm lại lịch sử, trong khi tác giả vẫn chỉ chọn chỗ đứng ở góc độ nhà báo, mà lại không chứng kiến trực tiếp, chỉ nghe người này kể, người kia nói, lấy thêm từ những cuốn sách khác đã xuất bản hay không (chỉ được phổ biến trên mạng) để cung cấp thông tin.

Sự kiện 30/4 cùng những năm đầu giải phóng tư liệu nhiều và phong phú đến độ muốn làm mới nó, chỉ có cách duy nhất là buộc phải bày tỏ nhãn quan của chính tác giả, tức là phải đứng ở góc độ nhà viết sử chứ không phải là anh nhà báo chạy vòng vòng quanh sự kiện, thấy cái gì thì tả cái nấy.

Khoảng một nửa nội dung sách đã từng được đăng trên các báo chí trong nước, mà cách bạn rân chủ gọi là "lề phải", không dám nói là toàn bộ, nhưng cũng phải trên 9 phần 10 nội dung những người có tuổi trong nước đều đã biết, và không ngạc nhiên khi tác giả từng hi vọng xuất bản trong nước.

Tuy nhiên cuốn sách có vài nội dung mà truyền thông trong nước chưa muốn đụng tới (nhưng không phải là khó khi muốn tìm hiểu về nó), đó là câu chuyện của những người vượt biên, 2 cuộc chiến tranh biên giới + quan hệ Việt Nam - Campuchia và vai trò của cá nhân các lãnh đạo trong thời bao cấp.

Trong những trường hợp cụ thể, tác giả lại phải thông qua vài nấc lớp trung gian như đã nói trên, mặt khác tư liệu tràng giang đại hải, dàn trải mông lung, rất khó tóm lược được ý chính của sự kiện mà tác giả muốn tả.

Miềng cũng không thích nhiều đoạn mà câu chữ thiên về mỉa mai, nhưng đó chỉ là cảm nhận cá nhân, hãy nói về nội dung, có thể bàn tới 3 nội dung chính:

- Câu chuyện của những người vượt biên
- 2 cuộc chiến tranh biên giới + quan hệ Việt Nam - Campuchia
- Câu chuyện của những người lãnh đạo

- Đối với câu chuyện về những người vượt biên, không có gì mới, mười mấy năm lăn lộn trên mạng miềng đã nghe, đã đọc nhiều chuyện như vậy, những câu chuyện về trại cải tạo, đánh tư sản, trí thức không được trọng dụng ..v.v...

Đến thời điểm này thì những câu chuyện đó đã cũ, những người đó hiện giờ đã êm ấm ở nước ngoài hưởng tuổi già, con cháu không còn nói tiếng Việt, theo những "cựu thuyền nhân" thì chỉ có "phe thua" quan tâm nội dung này, vì nó là một sự công nhận từ "phe thắng", thôi thì đó là chuyện của các cụ với nhau, để các cụ tự chém gió lấy.

Cuốn sách có kể ra những chuyến vượt biên là có sự chấp thuận của Đảng, cho thấy thái độ của "phe thắng" đối với sự kiện này, cũng là điều chẳng mới mẻ gì.

Nhưng có điều miềnh muốn biết mà rất ít sách báo đề cập, kể cả trong cuốn sách này, đó là câu chuyện của những người ở lại, về tâm tư tình cảm của họ, gần 1 triệu người ra đi, hàng chục triệu người ở lại tìm đường mưu sinh, đó là những người sinh ra thế hệ trẻ năng động ngày nay, là những người định hình xã hội VN hôm nay, chịu hết những khó khăn của đất nước thời đó, nhưng xem ra miềng biết rất ít về họ trừ những câu chuyện chung chung về tem phiếu, bo bo trộn với mỳ chẳng hạn.

- Nội dung về 2 cuộc chiến tranh biên giới: câu chuyện của những người lính, các mối quan hệ quốc tế, mối quan hệ phức tạp giữa Việt Nam với chính phủ Campuchia thời điểm đó, phần lớn đều không mới, có nghĩa là với miềng, đều đã đọc, đã nghe từ lâu.

- Câu chuyện của những nhà lãnh đạo: cuốn sách trình bày có hệ thống (những gì mà tác giả cho là) suy nghĩ của các nhà lãnh đạo đương thời.

Những thứ ảnh hưởng tới chính sách: ý thức hệ, kinh nghiệm quá khứ, ảnh hưởng của Trung Quốc và Liên Xô, các kinh nghiệm thực tế; những trăn trở giữa một bên là giáo điều với một bên là thực tiễn, một phần lớn trong nội dung này là những chính sách đã biết qua báo chí chính thống.

Phần còn lại là ảnh hưởng cá nhân của từng lãnh đạo lên các chính sách này, cho dù chưa kiểm chứng được, nhưng khá giống với những gì miềnh đã biết về con người, cách nghĩ và cung cách ra quyết định thời đó.

Phần này gồm nhiều chuyện cung cấm và không cần mấy động não khi đọc, tuy tác giả viết rằng những câu chuyện riêng tư đôi khi cũng giúp làm sáng tỏ phần nào lịch sử, nhất là những tình huống cá nhân liên quan đến các quyết định làm thay đổi lịch sử.

Vậy nhưng phải cố gắng lắm lắm mới lướt qua được phần này bởi trong khối tư liệu đồ sộ, tác giả luẩn quẩn, bùng nhùng mãi không thể thoát ra được những câu chuyện riêng tư hay tình huống cá nhân, để cho người đọc thấy được phần nào lịch sử trong đó, nhất là đoạn về ông Võ Văn Kiệt, có thể nói tách đoạn này riêng ra thì sẽ có một cuốn "hồi ký Võ Văn Kiệt", nhưng hồi ký thì khác, còn ở đây tác giả dùng vào ý đồ khác.

Phủ lên tất cả dấu ấn Nguyễn Văn Linh hay bộ ba Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt là những đánh giá nhìn nhận đầy thành kiến với Nguyễn Văn Linh, trường hợp này đặt trong bối cảnh một cuốn "hồi kí Võ Văn Kiệt" thì còn có thể chấp nhận được nhưng khi đưa vào cuốn sách này, nó trở nên không đáng tin bất chấp cứ liệu lịch sử có chính xác đến đâu.

Trường hợp Lê Đức Thọ, được tác giả tả là đã quỳ xuống chân Lê Duẩn nhưng bị Lê Duẩn hất ra: “Anh lạ thật, tôi đã từ chối rồi. Những khi nào cần nổi danh là anh cứ xin tôi, đi Paris, rồi đi miền Nam khi sắp giành chiến thắng. Tôi đã nói rồi, Trường Chinh

Xét về quan hệ cá nhân (người với người) thì cụ Lê Duẩn còn phải e dè cụ Lê Đức Thọ (cụ LĐT họ Phan chứ không phải họ Lê) vài bậc, cỡ 'tạo ra vua' mà quỳ xin ư? Đúng là tư duy hạng đầy tớ!

Xin đi Paris ư?

Nếu Nguyễn Cơ Thạch, Nguyễn Duy Trinh.. đủ tầm đấu với Kissinger thì dẫu Lê Đức Thọ có 'xin' cũng chả ai 'cho đi' và giải Nobel Hòa Bình năm ấy đã chả dành cho khách du lịch Lê Đức Thọ (dù cụ từ chối).

Hồi tháng 05 và tháng 12 năm 1978, Lê Đức Thọ có 'xin' ngồi trực thăng bay khắp dải biên giới Tây Nam trực tiếp chỉ đạo chiến dịch chống Khờ me đỏ?

Lê Đức Thọ có 'xin' lên chốt tiền tiêu Hà Giang, Lạng Sơn nếm mật nằm gai thị sát chiến trường?

Các tướng tài chả ai nể phục ai nhưng tất cả răm rắp tuân lệnh người chả có quân hàm là Lê Đức Thọ!

Thời kỳ sau 30/4/1975 có lắm nhân tài nhưng uy lực tuyệt đối chỉ có 1 người: Lê Đức Thọ! Vì có uy lực tuyệt đối nên cụ khinh thường mọi cái ghế phù phiếm, dù là ghế TBT.

Túm các cái lại, luận điệu 'nội chiến' với miệng lưỡi của hạng osin để lấy lòng 'ma cũ' (cũng là osin cho chủ Mỹ) & tâng công làm thủ tục nhập gia, chiêu bài 'Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam', 'Miền Nam là nạn nhân của cộng sản Bắc Việt', 'Cuộc chiến tranh ý thức hệ vô nghĩa, bạo tàn: Cộng sản thắng còn nhân dân thua trắng', 'Nam - Bắc Việt, 2 chư hầu hiếu chiến của siêu cường Xô - Mỹ'.. mà lũ rận ra rả suốt mấy chục năm nay, với họ, độc lập tự do chả ý nghĩa gì, chỉ làm chó cho Mỹ mới là sung sướng, mới là hạnh phúc.

(Một đoạn ở trên là lấy từ ý của Lê Vũ - Bình địa mộc đã viết trong link trên)

Miềng sẽ không bàn về cuốn sách này nữa, kể từ sau pót này, chỉ dẫn nhận xét từ những người khác, thậm chí bạn nào có nhã hứng bình luận, miềng xin mời tham gia, chỉ yêu cầu các bạn đừng mất văn hóa khi trao đổi.

Còn trên bà Beo (trên blog nha, không phải trên body đâu), cũng có nhiều bình luận, đơn cử:
Vừa đọc xong cuốn của HĐ. Gạch đầu dòng ra đây mấy điều ghi nhớ, viết cửn thựn sau.
1. Gần một nửa cuốn sách, tức hai phần Miền nam giải phóng và kỉ nguyên Lê Duẩn hoàn toàn có thể in trong nước vì hầu hết tập hợp lại các tư liệu đã xuất bản. Những tư liệu lấy từ hải ngoại cũng có thể hợp pháp hóa ngon.
Chiến tranh đã qua đi gần 40 năm, đủ dài để người ta chiêm nghiệm lại lịch sử, trong khi tác giả vẫn chỉ chọn chỗ đứng ở góc độ nhà báo (lại không chứng kiến trực tiếp) để cung cấp thông tin. Sự kiện 30/4 cùng những năm đầu giải phóng tư liệu nhiều và phong phú đến độ muốn làm mới, nhuận sắc nó, chỉ có cách duy nhất là buộc phải bày tỏ nhãn quan của chính tác giả. Nói đơn giản, phải đứng ở góc độ nhà viết sử chứ không phải là anh nhà báo chạy vòng vòng quanh sự kiện, nhãn tiền cái gì tả kể cái nấy. Trong trường hợp cụ thể, HĐ lại phải thông qua vài nấc lớp trung gian. Sự thiếu hấp dẫn còn thể hiện ở chỗ tư liệu tràng giang dàn trải, không biết đọc sách in ra sao chứ sách online, rất khó tóm lược được ý chính của sự kiện.
Trong những cây bút sử (đang viết) hiện nay, mình rất thích Tạ Chí Đại Trường ở sự khoái hoạt, ung dung tự tại và hai ông (một không chuyên) ở sự cực đoan triệt để là Trương Nhân Tuấn và Bùi Thiết. Chữ cực đoan ở đây phải hiểu theo nghĩa tích cực trong khoa học.
2. May hơn khôn. Nếu không bị rắc rối về bản quyền, hai phần sau có lẽ đã thành một cuốn hồi kí  Võ Văn Kiệt riêng.
Tuy tác giả viết rằng những câu chuyện riêng tư đôi khi cũng giúp làm sáng tỏ phần nào lịch sử, nhất là những tình huống cá nhân liên quan đến các quyết định làm thay đổi lịch sử. Vậy nhưng mình phải cố gắng lắm lắm mới đọc hết được phần này bởi trong khối tư liệu đồ sộ, tác giả luẩn quẩn, bùng nhùng mãi không thể thoát ra được những câu chuyện riêng tư hay tình huống cá nhân, để cho người đọc tự  thấy được phần nào lịch sử trong đó.
Trùm phủ lên cả dấu ấn Nguyễn Văn Linh hay tam nhân Mười- Anh- Kiệt là những đánh giá nhìn nhận đầy thành kiến với Nguyễn Văn Linh. Đặt trong bối cảnh tiểu sử Võ Văn Kiệt thì được nhưng khi đưa vào cuốn sách này, nó trở nên không đáng tin bất chấp cứ liệu lịch sử có chính xác đến đâu.
3. Lịch sử cách mạng Việt nam chỉ có một nhà lí luận duy nhất là cụ Trường Chinh.
Nếu ví đổi mới như một ngôi nhà thì Cụ là người đặt nền móng, kiến trúc sư  là ông Trần Xuân Bách- tuy nhiên ông Bách chưa kịp hoàn thành bản vẽ nên những đời thợ xây sau đó, phải vừa xây vừa thiết kế và ngôi nhà  nó ra hình dạng như bây giờ. Không phủ nhận công lao của các thợ xây này, nhưng nói gì thì nói, họ chỉ là những người xử lí tình huống giỏi.
Vai trò của Trần Xuân Bách  đối với đổi mới mà chỉ nhấn vào mỗi vụ đa nguyên là phiến diện.
4. Nhân văn giai phẩm là cuộc cách mạng về ý thức hệ rất thành công của Đảng cộng sản. Những hoan ca của một thời được văn nghệ sĩ viết nên từ nhận thức chân thành và tinh thần tự nguyện.  Chiến thắng của cuộc chiến tranh thần thánh không thể phủ nhận công đầu của ngành văn hóa tuyên truyền. Hãy hình dung, miền Bắc những năm ấy hết nhạc não tình đến thơ phản chiến...lịch sử sẽ đi đến đâu.
Ngược lại, Những việc cần làm ngay hay bản Đề dẫn của thời Nguyên Ngọc, đã đủ thời gian để đánh giá là một sự thất bại sâu sắc khi Đảng cởi trói cho văn nghệ sĩ mà không định tính được rằng, không còn nữa những con-chim-thông-thái,  có khả năng dẫn dắt cả đàn đi tìm nơi xuân sang ấm áp.  Thay vào đó,  cởi trói rồi không biết bay đi đâu nên cả đàn  tán loạn bốn phương. Hiện trạng văn nghệ và báo chí bét nhè chè thiu như hiện nay, một trong những nguyên nhân khởi nguồn từ đó.
Viết dưới giác độ chính trị mà sao y bản chính từ dân văn nghệ, nên phần này HĐ viết vừa mòn vừa thấp.
Trong lịch sử của mình, đảng cộng sản có 3 cuộc cách mạng thuộc về ý thức hệ như thế: Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm và Cải tạo tư sản. Tính bền vững của thành công  ngắn dần, cuộc sau ngắn hơn cuộc trước.
5. Hai phần sau cuốn sách chắc chắn rất hợp khẩu vị của cư dân mạng hiện nay. Nhiều chuyện cung cấm và không cần mấy động não khi đọc.
6. Mình phát hiện mấy cái nick trên vài diễn đàn có tiếng  nhiều chất xám, hóa ra chưa từng mua sách mạng. Và, cái này mới kinh, công khai hồn nhiên chỉ nhau cách ăn cắp.
Entry dưới đây copy từ Hà Cao và Hà Cao copy từ zai xinh Bao Anh Thai
Một người bạn tôi trích trên FB đoạn này: "Giữa trưa 7-1-1979, khi nghe con rể là Giáo sư Hồ Ngọc Đại đánh thức báo tin, “Quân ta đã vào Phnom Penh”, ông Lê Duẩn chỉ “ừ” rồi ngủ tiếp. Ông Hồ Ngọc Đại nói: “Tôi rất ngạc nhiên. Khi nhận được điện thoại từ Cục Tác chiến tôi cũng không ngờ chuyện long trời lở đất như thế mà ông vẫn ngủ”. Đưa đại quân đến thủ đô một quốc gia khác tưởng nhẹ tựa giấc ngủ trưa của một đấng quân vương nhưng phải mười năm sau Quân đội Việt Nam mới rút được chân ra khỏi đó.
Tôi trả lời bạn tôi như thế này: "Đây là một ví dụ về cách đưa sự kiện với dụng ý chủ quan nhằm bóp méo sự thực của tác giả. Hồ Ngọc Đại tuy là con rể của ông Lê Duẩn nhưng chưa bao giờ làm trong bộ tổng tham mưu hay cơ quan tình báo quân đội. Khi ông ta, một người ngoài quân đội báo cho Lê Duẩn tin đó thì thực tế Lê Duẩn đã biết từ rất lâu. Việc quân đội tiến vào một thành phố không phải là một hành động bất chợt theo kiểu nghe tin tháp đôi ở Mỹ sụp đổ. Mọi diễn biến của việc tiến quân, áp sát thành phố cũng như các thông tin tình báo về lực lượng phòng thủ đều được báo từ trước cho ông Duẩn. Và thực tế là mọi người trong bộ tổng tham mưu đều biết là Phnompenh bị bỏ ngỏ. Quân Khơ-mẻ đỏ không có ý định tử chiến ở đó. Việc xác định Phnompenh bị bỏ ngỏ được biết từ trước khi Hồ Ngọc Đại biết được là bộ đội tiến đến gần thành phố - chứ đừng nói là thời điểm ông ta tin đã chiếm được thành phố. Cách trích dẫn nguồn bằng cách nhấn vào những chi tiết rõ ràng là không liên quan (nhưng có lợi cho dụng ý của tác giả) như con rể của Lê Duẩn khiến cho cuốn sách mất tính khách quan mà lịch sử đòi hỏi phải có."
Ngoài ra, tôi xin thêm vào ở đây như thế này:
Anh Huy Đức ám chỉ rằng việc phải mười năm sau quân đội Việt Nam mới rút là cái giá quá lớn. Nhưng thực tế lịch sử cho thấy, các cuộc chiến tranh du kích thường kéo rất dài và cái giá phải trả không bao giờ nhỏ. Người Pháp mất 9 năm ở Việt Nam rồi phải rút lui trong thất bại. Người Mỹ cũng mất gần 20 năm từ khi ủng hộ trực tiếp ông Diệm tới năm 1975 với một kết cục bại trận. Ở Iraq và Apghanistan, nước Mỹ, sau 10 năm cũng đang rút ra và chúng ta không hề biết các chính phủ đó có đứng vững sau khi người Mỹ ra đi hay không. Ở Apghanistan, người Nga rút đi sau 10 năm đánh nhau và chỉ 2 năm sau đó Taliban treo cổ vị tổng thống do Nga dựng lên.
Cuộc chiến tranh du kích giữa Palestine và Israel đã bắt đầu từ hơn 30 năm trước và tới bây giờ không ai trong số chúng ta có thể chắc được trước khi nhắm mắt, chúng ta thấy được hai bên tham chiến sống hoà thuận với nhau.
Thực tế của 10 năm ở Campuchia là đất nước ta kiệt quệ về kinh tế, và rất nhiều máu đã đổ. Tuy nhiên, thành quả của những hy sinh đó là ngày nay các lãnh đạo của Khơ-me đỏ bị toà án quốc tế xét xử ngay tại Phnom Penh. Người Việt Nam hoàn toàn có thể yên tâm đi lại trên đất Campuchia và ngược lại.
Quan hệ giữa Việt Nam và Campuchia có những lúc không như ý - ví dụ như chuyện Campuchia cố tình không đề cập tới vấn đề Biển Đông trong cuộc họp gần đây của ASEAN. Tuy nhiên điều đó thể hiện rõ nhất thiện ý của Việt Nam là chúng ta không cố gắng dựng nên một chính phủ bù nhìn ở Campuchia và ta tôn trọng ý chí tự quyết của họ.

Bình Thanh Hồ Cuốn sách này thể hiện sự khôn khéo của tác giả khi đã lồng ghép những đoạn trích dẫn vào những chỗ "phù hợp". Khả năng tổng quan tư liệu thật đáng nể. Tuy nhiên cách định hướng cho người đọc theo ý đồ tác giả vẫn bị lộ. Câu chuyện đc trích dẫn trong stt trên khi đặt vào các bình luận của tác giả đã mang 1 màu sắc khác hẳn khi mình đc nghe cách ông già kể lại.
(theo mình biết bác ni là cháu ngọai cụ Lê Duẩn, con của giáo sư Hồ Ngọc Đại)

Còn trên blog Núi cũng có những bức xúc không kém:

Một bạn trẻ sinh năm 1989 viết:

HĐ lờ tịt đi tội lỗi của Mỹ ngụy trong khi miêu tả rất rõ cái đoạn mà cho sĩ quan ngụy đi cải tạo. Vâng 1 bên mổ bụng ăn gan chiến sĩ 1 bên cho đi ở tù cải tạo ko thảm sát tắm máu ngày độc lập. Hà cớ gì anh chỉ chăm chăm soi mói một bên ? đúng là trong giai đoạn đó, chúng ta có những sai lầm, ấu trĩ nhưng xin lỗi anh rằng cái sai lầm đó ấu trĩ đó so ra nó ko bằng một cái sợi lông chân sự tàn bạo mà nhân dân đã gánh chịu từ phía bên kia. Cái hoàn cảnh đất nước lúc mới giải phóng, mới tiếp quản bắt buộc họ phải sử dụng những biện pháp an ninh như thế để trấn áp, để ổn định tình hình, số lượng tàn quân sót lại đến nửa triệu người ai biết được trong số đó có đầu mối gián điệp cài cắm lại hay không ? ai biết được nếu không kiểm soát chặt thì fulro nó sẽ bố láo thế nào nữa, sẽ có biết bao nhiêu vụ nổ bom nữa sau vụ hồ con rùa. Cách người ta áp dụng để giữ gìn an ninh trật tự là điều bắt buộc phải làm, tất nhiên cách này sẽ gây ra một số tác hại kiểu như bào mòn nhân tài, bắt nhầm giới nghệ sĩ tuy nhiên bắt nhầm còn hơn bỏ sót vì lúc đó không còn cách nào khả thi hơn cả, 3 năm sau chiến thắng Việt Nam sẽ lại bị cuốn vào 2 cuộc chiến tranh khác và lúc này nếu nửa triệu lính ngụy tướng tá, mật vụ tình báo còn ở bên ngoài ai dám chắc rằng chúng ko nhận được sự hà hơi của thế lực nước ngoài để thừa nước đục thả câu, trong đánh vào ngoài đánh ra để phá tan nền độc lập non trẻ.

Vấn đề đáng để rút kinh nghiệm là việc chúng ta đã lãng phí nhân lực được đào tạo bài bản của chế độ cũ mà không còn cách nào để xác minh họ có âm mưu hay liên đới gì với tình báo nước ngoài, việc bắt buộc quản thúc theo dõi họ là điều chẳng đặng đừng, HĐ lại dùng ngọn bút của mình để miêu tả các trại tập trung học tập và điều kiện sinh hoạt của lính ngụy trong các trại này để như muốn nói đến sự bất công và tính tàn bạo của chế độ cộng sản. Tôi xin lỗi ông HĐ, cái nhà tù cộng sản nó tiện nghi hơn cả triệu lần cái chuồng cọp của tù phú quốc, lính ngụy bị cán bộ quản giáo bắt viết bài thu hoạch về chuyển biến suy nghĩ, bắt hát những ca khúc cách mạng còn lãng mạn hơn cả triệu lần việc ông Nội tôi bị cai ngục đóng đinh vào tay và bẻ không còn một cái răng nào, ăn cơm với bo bo trong lúc nước nhà vừa khó khăn vừa bị cấm vận còn ngon hơn cả triệu lần ăn cơm trộn cứt khi trong mồm không còn một cái răng.Nếu suy nghĩ theo hướng ngược lại, ngụy quyền thống nhất được miền Bắc, nói thật chứ theo cái bản chất chó dại của chúng thì xác người chắc treo đầy Hà Nội.

Đôi ba dòng suy nghĩ...

* Nửa sự thật không phải là sự thật :)))

Còn nhiều nữa, như trên blog bác Hoà Bình (http://anhtuanwc2007.blogspot.com/2012/12/bai-tren-blogs-10-ve-ben-thang-cuoc-cua.html), hay bác Đông La (http://donglasg.blogspot.com/2012/12/lich-su-nhin-qua-lo-ong-xu-ve-cuon-ben.html?showComment=1356407906506)... Lần lượt, để Lão cày xong đám đất chùa Hang xong, có thời giờ Lão sẽ post tiếp.
Lão Nông


2 nhận xét:

  1. Huy Đức nó thích cảnh này. Chính nó đã làm chuyện này nhiều, nó sướng rên ư hư

    Trả lờiXóa
  2. Lại là những bới móc, soi mói nhằm phủ định giá trị của " bên thắng cuộc" . Phản biện chỉ Cần đưa ra những bằng chứng thuyết phục, chứ đâu phải là những lời Văn rối rắm, loè loẹt để dìm hàng. Tôi đồ rằng , chính Tác giả mới là kẻ có cái nhìn tăm tối, Mông muội về lịch sử. Không khó để nhận thấy Huy Đức đâu có viết về chiến tranh. Đơn giản Huy Đức chỉ kể lại một trong hàng ngàn chương bi kịch của một giai đoạn đau thương thời hậu chiến. Một thường dân trải qua thời đó chắc chắn nhìn thấy, cảm nhận thấy và vẫn chưa thể quên

    Trả lờiXóa

HÃY TRẢ SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ!

Những người quan tâm đến Bên Thắng Cuộc của Huy Đức Osin, thì không nên bỏ qua bài viết này.