Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Tôi ủng hộ quan điểm này

 Những ngày tết yên ả qua đi, hầu hết các gia đình đều quây quần, chung vui niềm vui trong những ngày tết truyền thống của dân tộc. Có lẽ trong tâm khảm của người dân Việt nói chung đều mong muốn được sống trong môi trường bình an, hạnh phúc, ít ai mong muốn sự bất an cho mình và gia đình.
Ngay trước tết, rồi đến những ngày trong tết, một nhóm người với danh nghĩa Pháp Luân Công đã gửi đi những hình ảnh, lời kêu gọi mang tính xách động, quá khích khiến dư luận bất bình, nhiều người còn mong muốn pháp luật cần phải có sự trừng trị thích đáng đề sớm ngăn ngừa mối nguy hại cho môi trường hòa bình của người dân. Từ bức xúc về hành vi cực đoan của một nhóm người xốc nổi, ngang ngược, bất chấp pháp luật, nhiều người đã khó tỉnh táo để ngăn sự lan tỏa cảm xúc của mình, để rồi không chỉ căm ghét những con người cực đoan kia là nguyên nhân sâu xa, họ lại căm ghét luôn cái danh nghĩa mà nhóm người đó tự nhận. Đây là một thứ cảm xúc tiêu cực cần được nhìn nhận lại, tránh những hệ lụy đáng tiếc không nên có.
Bài viết sau của blogger Đông Tuyền là sự phân tích khá thấu đáo về điều đó, tuy được đăng gần 1 tuần nay trên blog cá nhân, song có lẽ sự lan tỏa  chưa xứng đáng với những điều mà tác giả và nhiều độc giả mong muốn. Đăng lại bài này tại đây, Bần hy vọng tiếp thêm chút sức mạnh lan tỏa để bài viết đến thêm được nhiều người...



GIẢI OAN PHÁP LUÂN CÔNG
 
Pháp Luân Công là một vấn đề nóng ở Trung Quốc, điều đó ít nhiều chúng ta đều nghe nhắc đến. Sau cuộc đàn áp rầm rộ trên quy mô toàn Trung Quốc (trừ Ma Cao và Hương Cảng) bắt đầu từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, đến nay ngoài Hồng Kông và Ma Cao, Pháp Luân Công gặp rất nhiều khó khăn trong việc phát triển ở đại lục. Cũng từ đó hình thành một mâu thuẫn sâu sắc giữa Đảng Cộng Sản Trung Quốc và học viên Pháp Luân Công, không chỉ ở Trung Quốc.

Nguyên nhân vì sao lại xảy ra cuộc đàn áp rầm rộ năm 1999 của Đảng CS TQ với học viên Pháp Luân Công thì không thật sự rõ ràng, tuy nhiên kịch bản cũng không có nhiều, hoặc do Pháp Luân Công trước, hoặc do ĐCS TQ trước, hoặc do cả hai, hoặc do bên thứ ba âm mưu kích động.

Nói như thế để chúng ta biết, kỳ thực nguyên nhân vì sao xảy ra cuộc đàn áp ấy không quan trọng, quan trọng là hiện tại đang có một mâu thuẫn dương như khó khoan nhượng giữa ĐCS TQ và Pháp Luân Công.

Blogger Beo từng viết 1 bài theo mô tả là rất cẩn thận về nguyên nhân vụ việc, và khả hứa sẽ gửi nó cho mình, đến lúc ấy có lẽ sẽ xin phép được đăng lại để các bạn cùng sáng rõ hơn còn trong phạm vi bài viết này chúng ta bắt đầu đi từ tình trạng mâu thuẫn hiện tại như đã nói.

Vì sao mình lại viết về Pháp Luân Công, có lẽ các bạn đều hiểu, vừa qua một nhóm người tự xưng / nhân danh Pháp Luân Công liên tục thực thiện những hành vi ngông cuồng chống đối Đảng  Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) như giương khẩu hiệu ở trước lăng Chủ Tịch Hồ CHí Minh, trong đó gọi ĐCSVN là tà đảng, CT.HCM là tội đồ dân tộc, hay như hè nhàu đòi kéo đổ tượng đài Lê Nin.

(Hôm nay, 3/2, trong lúc mình viết bài này, nhiều bạn đang theo dõi tình hình ở Lăng Bác, nơi mà nhóm tự xưng là người Pháp Luân Công này do Nguyễn Doãn Kiên cầm đầu tuyên bố sẽ có hành động tiếp theo)

Khi những sự kiện liên hoàn như thế xảy ra, dư luận phẫn nộ và chĩa mũi dùi vào Pháp Luân Công nói chung, công thức tư duy của dư luận chúng ta đã rõ, nếu "người xấu" nằm trong tập thể "nào đó" thì dư luận sẽ chửi cả cái tập thể "nào đó". "Bạn ở trong làng, bạn xấu, người ta chửi cả làng của bạn".

Và nhiều trong số những bạn biết "mang máng" về những gì xảy ra giữ PLC và ĐCSTQ, liền quy kết ngay rằng : "chẳng trách mà bên TQ họ ủi dẹp hết". Đó là một quy kết tai hại bởi thậm chí giả sử rằng những sự kiện kia đúng là chủ trương của PLC VN thì cũng không thể quy kết như vậy được, bởi một sự kết luận đối với 1 sự việc cụ thể luôn phải xuất phát từ việc phân tích chính sự việc đó. Tính chất bắc cầu dường như chỉ chắc chắn đúng trong toán học mà thôi, tuy nhiên ở đó, trong nhiều trường hợp cũng cần có những điều kiện cần.

Sau khi tìm hiểu về Pháp Luân Công, mình đã phát giác, chính cái công thức tư duy của dư luận và cái sự quy kết vội vã ấy là bước chân đầu tiên vào cái bẫy giương sẵn của các thế lực chống phá. Với đà ấy, dưới sức ép của dư luận cùng hạt nhân là như quy kết kia sẽ vô tình đẩy PLC VN về phía ngược với ĐCSVN, phía gần với các thế lực thù địch.

Chúng ta tiếp tục với tấm hình này:



Lang thang trên mạng bắt gặp những bức hình chụp các băng rôn được treo trên dây điện cao chạy ngang trục lộ lớn ở TP.HCM. Chúng đều mang dòng chữ “CHÂN TƯỚNG : PHÁP LUÂN CÔNG LÀ TỬ HUYỆT CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC”

Rất ngạc nhiên bởi đây là tiếng Việt cho người Việt đọc thì nói chuyện PLC và ĐCSTQ để làm gì? . Nhưng khi thử mô hình hóa câu này thành công thức: “A là tử huyệt của B” thì vấn đề trở nên khác hẳn và dễ hiểu hơn. "Pháp Luân Công là tử huyệt của ĐCSTQ thì cũng có thể, nguy cơ sẽ là tử huyệt của ĐCSVN", đó là ý đồ của người treo những băng rôn này.

Càng dễ hiểu hơn khi chúng ta biết được rằng những băng rôn đầy ẩn ý ấy là do "nhà đấu tranh dân chủ" Phạm Xuân Giao (một kỹ sư, và tự nhận là học viên PLC) thực hiện. Chuyện Phạm Xuân Giao ta sẽ bàn kỹ sau.

Pháp Luân Công là một môn rèn luyện tinh thần truyền thống của Trung Quốc thuộc Phật gia. Nó đồng thời sử dụng thiền, các bài tập sinh lực, và các bài giảng đạo đức làm phương tiện để tu luyện tâm và thân, với mong muốn cuối cùng là sự chuyển hóa tinh thần, ở phương Đông gọi là “giác ngộ”.

Nhiều người tập luyện môn này với nhiều mục đích khác nhau, một số người tập có thể là vì sức khỏe, giảm stress, cân bằng xúc cảm, gia tăng năng lượng, thư giãn, và mục đích tinh thần. Những mục đích cao nhất của Pháp Luân Công, như được dạy trong sách Chuyển Pháp Luân, là thuộc về mục đích tinh thần, bao gồm giác ngộ, hoàn thiện tinh thần, trở về bản chất chân thực của chính mình (“chân ngã”), và “đắc Đạo”.

 Pháp Luân Công không có bất kỳ tín điều hoặc nghề nghiệp tín ngưỡng nào; không có các lễ nghi kết nạp nhằm phân biệt những người theo và những người không theo; không có cấu trúc tổ chức; không có các tài sản vật chất, ví dụ như các nhà cầu nguyện; không có sự thờ cúng hoặc sự hiến dâng cho bất kỳ vị thần cụ thể nào hoặc sự kết hợp của những cái như vậy. Pháp Luân Công không là một tôn giáo.

Mô tả nôm na nhất về Pháp Luân Công đó là : một phương pháp tập khí công rèn luyện sức khỏe và nâng cao đạo đức. Học viên Pháp Luân Công là những người bình thường trong xã hội. Mỗi người đều có nghề nghiệp riêng và cuộc sống riêng ngoài có cùng sở thích tập luyện Pháp Luân Công.

Quan điểm của Pháp Luân Công là PHI TÔN GIÁO, PHI KINH TẾ, PHI CHÍNH TRỊ, và dương như sợ mình phải dính líu đến chính trị, PLC VN không ít lần phản bác những quy kết và những lôi kéo.

Lội một vòng qua các trang tin của PLCVN, nội dung chủ yếu của họ gồm 4 mảng chính:

- Cập nhật tình hình học viên bị đàn áp ở TQ và phản đối hành động đàn áp của chính quyền TQ đối với học viên PLC.

Trong mảng nội dung này, họ thuần chất cập nhật thông tin về các vụ việc đàn áp và phản đối hành động đàn áp ấy. Không hề có một phân tích chính trị nào cả, không một ý kiến nào bộc lộ hệ tư tưởng. Họ không chống Cộng Sản, họ chỉ thuần chất phản đối hành động đàn áp của chính quyền TQ đối với học viên PLC, đối tượng cụ thể là ĐCSTQ

- Cập nhật hoạt động tập luyện, thiện nguyện của học viên PLC VN

- Giải đáp các thắc mắc và hướng dẫn tu luyện

- Phản bác những quy kết liên quan đến chính trị, cảnh báo học viên nhưng nguy cơ bị lôi kéo.

Đây nổi lên là một mảng nội dung quan trọng của PLC VN không chỉ vì tôn chỉ của họ là phi chính trị, mà vì không ít lần các thế lực thụ địch với ĐCSVN lôi kéo vào vòng xoáy chống phá.

Điển hình, ngày 28 tháng 9 năm 2012, đại diện PLC gửi công văn đến đài truyền hình Vĩnh Long, sau khi đài này phản ánh hành vi phát truyền đơn của Trần Quốc Sơn một học viên PLC VN, trong công văn thừa nhận hành vi của Trần Quốc Sơn là trái pháp luật và trái với quy định của PLC, nhấn mạnh đó là hành vi cá nhân không liên quan đến PLC VN, và có đoạn :

"Ngoài ra chúng tôi cũng nhận thấy có người đang cố tình lợi dụng sự việc vi phạm pháp luật của Trần Quốc Sơn nhằm đấu tranh cho các vấn đề vì tự do tín ngưỡng và nhân quyền. Chúng tôi khẳng định vấn đề này tuyệt đối không liên quan đến Pháp Luân Công và rõ ràng có dấu hiệu đang lợi dụng Pháp Luân Công nhằm làm chính quyền các cấp hiểu sai lệch về Pháp Luân Công."

Hay như ngày 10 tháng 7 năm 2012, trong Thông Cáo Báo Chí của Các Học Viên Pháp Luân Công Lâu Năm tại Sài Gòn về Phản ảnh Báo cáo nhân quyền năm 2011 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ có phản bác lại báo cáo nhân quyền của Hoa Kỳ vì trong đề mục "Tù nhân và những người bị bắt vì lý do chính trị" có nhắc đến Vũ Đức Trung và Lê Văn Thành đều là học viên PLCVN. Thông cáo này có đoạn viết:

Theo quan sát của chúng tôi từ đầu vụ việc cho đến khi Vũ Đức Trung và Lê Văn Thành bị tuyên án, vấn đề vi phạm pháp luật của hai anh do thiếu hiểu biết chỉ mang tính hình sự và pháp luật hình sự Việt Nam chỉ điều chỉnh hành vi “phát sóng trái phép có tổ chức” [của hai anh] không liên quan đến nội dung lẫn hướng phát sóng.  Tuy nhiên, nỗ lực xét xử hai anh đã bị chính những người đấu tranh ủng hộ hai anh lợi dụng cho các mục đích đấu tranh mang tính chính trị làm phức tạp thêm tình hình.

Việc một số cá nhân cũng như tổ chức tư nhân chính trị hóa vụ việc là vấn đề về “tự do ngôn luận” của họ.  Tuy nhiên báo cáo của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ kết luận Vũ Đức Trung và Lê Văn Thành là tù nhân chính trị thì là chưa khách quan. 

Lại nói chuyện Phạm Xuân Giao, Giao không chỉ là người thực hiện các băng rôn kể trên, mà còn là người thường xuyên lôi kéo học viên PLCVN tham gia phát truyền đơn, và các hành động mờ ám khác, chính lẽ đó, hành tung của Giao luôn bị các học viên PLC theo dõi để cảnh báo đồng môn. Viết về Giao có đoạn :

Nhìn chung các vấn đề làm loạn Pháp Luân Công của nhóm Phạm Xuân Giao trong suốt vài năm nay nếu kể ra thì rất nhiều, tuy hình thức hay diễn biến các việc có khác nhau, một hậu quả duy nhất ai cũng có thể thấy đó chính là: làm một bộ phận lớn những người tiếp xúc với thành viên nhóm này hiểu sai nghiêm trọng về Pháp Luân Công. 

Phạm vi những người bị ảnh hưởng thật sâu rộng, từ chính những người thân trong gia đình những người này, đến hàng xóm láng giềng của họ, những người dân xung quanh và đặc biệt là cán bộ, công chức và lực lượng công an.

Vào ngày 26/03/2013, Phạm Xuân Giao gửi đi thông báo số 1 tuyên bố sẽ xếp đồ hình Pháp Luân trên bãi biển Đà Nẵng vào ngày 13/05. Viết về sự kiện này:

Khi so sánh thì chúng ta thấy, việc xếp đồ hình Pháp Luân của học viên ngoại quốc mang tính chất biểu diễn chủ yếu nhằm hoằng dương Pháp Luân Công. Ngược lại đồ hình Giao chế tác nhấn mạnh tính tâm linh huyền hoặc và rất dễ gây hiểu lầm cho những người khác và rất dễ bị gán cho cái nhãn là mê tín dị đoan. Cái nhãn này nếu có sẽ không gắn lên nhóm Giao mà nó gắn lên Pháp Luân Công, và đó là điều tồi tệ nhất.

Đương nhiên nhóm của Phạm Xuân Giao sẽ bị giải tán nếu xếp hình. Cũng có thể họ sẽ không bao giờ xếp hình. Tuy nhiên với những thông báo kiểu như vậy gửi đi tràn lan, cái mũ xem thường pháp luật và mê tín dị đoan đang rình rập và có thể giơ ra bất cứ lúc nào (cho PLCVN - và quả nhiên đúng như họ dự đoán).

Khi Giao lên kế hoạch rải 50.000 truyền đơn ở VN (thắng 5 năm 2013), học viên PLC đã kịp thời cảnh báo, kế hoạch của Giao đổ vỡ, giao lại lên kế hoạch sang TQ nhằm : vạch trần bản chất tà giáo của Trung Cộng và đánh thức người dân Trung Quốc. Phân tích về hành vi này của Giao có đoạn viết:

Việc nhóm Giao qua Trung Quốc với danh nghĩa Pháp Luân Công sẽ đặt chính phủ Việt Nam và Pháp Luân Công vào tình trạng vô cùng bị động và tiến thoái lưỡng nan. Khi nhóm Giao qua Trung Quốc và thực hiện kế hoạch như công bố đương nhiên họ sẽ bị bắt tại Trung Quốc. 

Lúc này, một mặt chính phủ Trung Quốc sẽ dùng áp lực ngoại giao chỉ trích và thậm chí trả đũa chính quyền Việt Nam đang dung túng cho Pháp Luân Công chống Trung Quốc. Một mặt khác cho dù nhóm Giao liên tục vi phạm luật pháp Việt Nam, trước sự việc này chính phủ cần phải giải cứu cho họ vì cho dù thế nào họ cũng là công dân Việt Nam. Một mặt nữa, liệu học viên chúng ta có thể nào im lặng để nhóm Giao bị Trung Cộng bắt đi không? 

Nếu không được giải cứu, họ có thể bị cựu thế lực lấy đi sinh mạng vì hết giá trị lợi dụng. Do đó, chúng ta nhất định cũng sẽ lên tiếng giải cứu Phạm Xuân Giao và nhóm này cho dù họ đã làm gì trong quá khứ. Việc này thực tế sẽ rất khó khăn khi mà nỗ lực đặt ra: làm sao giải cứu được nhóm mà không để họ làm hoen ố hình ảnh Pháp Luân Công. 

Hơn nữa, khi chính quyền Việt Nam giải quyết vụ rắc rối này họ sẽ lại càng bị Trung Quốc đầu độc nặng nề hơn và càng hiểu sai hơn về Pháp Luân Công. 

Trong quá trình giải cứu Giao và nhóm nếu không khéo léo truyền thông trong nước và hải ngoại sẽ làm người dân trong nước sẽ nghĩ sai về Pháp Luân Công thông qua hình ảnh của nhóm Giao. Và thêm nữa khi giải cứu được rồi thì khi về nước họ sẽ lại có thêm thị trường từ những người tu luyện còn chưa vũng và không nắm rõ sự việc và lại càng khuếch trương hoạt động phá hoại Pháp Luân Công.

Vậy : VÌ SAO CÓ NHIỀU KẺ MUỐN LÔI KÉO PLCVN VÀO VÒNG XOÁY CHỐNG PHÁ?

Câu trả lời đơn giản là bởi PLC đã có mâu thuẫn với ĐCSTQ, từ mâu thuẫn với ĐCSTQ chuyển thành mâu thuẫn với Cộng Sản quả thực rất mong manh.

Vì rất mong manh nên dễ phá vỡ, và không cần Tôn Tử phải nói, chúng ta đều biết, đánh người đánh vào chổ yếu nhất trước, những kẻ chống phá hiểu điều đó, chúng tìm đến Pháp Luân Công.

Thủ đoạn của chúng một mặt lôi kéo xúi dục học viên PLCVN, một mặt khác ngông cuồng tạo nên cái nhìn xấu của dư luận đối với PLC, chỉ chực chờ cho chính quyền VN có một hành động nhỏ đàn áp thì sẽ ngay lập tức thuyết phục được rằng ĐCSVN cũng giống ĐCSTQ, đẩy cộng đồng những người luyện PLC ở VN vào thế đối nghịch với chính quyền.

Đó chính là nhân bản công thức "A là tử huyệt của B". Rất sâu cay. Nếu chúng ta không đủ tinh tế nhận ra sẽ sa chân ngay vào bẫy.

Về Nguyễn Doãn Kiên, thủ đoạn vốn không khác Trần Xuân Giao là mấy, chỉ là táo tợn, trắng trợn và ngông cuồng hơn mà thôi.

Sự việc vừa diễn ra, ngay lập tức bọn quạ BBC, RFA đã nhảy xổ vào cắn xé, bụi tung mù trời, thói thường này chúng ta không còn lạ, nhưng nhiều người đã 1 chân đặt vào cái bẫy rồi.

Rốt lại, Pháp Luân Công, với môn Toán, môn Lý, môn Hóa, môn Bóng Đá, Cầu Lông ... không có gì khác biệt lắm, ai muốn học thì học, ai không muốn học thì thôi, không hề có một bất kỳ sự ràng buộc nào.

Việc một học viên PLC làm chuyện xấu, quy chụp cái xấu đấy lên đầu PLC, cũng giống như một một cầu thủ bóng đá làm chuyện đồi bại và quy chụp toàn bộ cầu thủ bóng đá vậy. Và hãy tưởng tượng, còn gì đáng buồn cười hơn :

Cái bọn học Toán Học là cái bọn lếu láo , Toán Học là một môn tà đạo !

Hẳn là 90% tội phạm đều từng học toán nhỉ?
 

3 nhận xét:

  1. Ông Đông Tuyền chỉ căn cứ theo tuyên truyền của mấy ông Pháp Luân công VN chứ chưa tìm hiểu xem chính cái ông Giáo chủ Lý Hồng Chí viết gì, tư tưởng chủ đạo của ông ta, của giáo phái ra sao.

    Bác Bần cố nên tham khảo thêm các bài của cư sĩ Minh Mẫn, của các thành viên trang Diễn đàn Lý học Đông phương và tham khảo thêm quan điểm của chính quyền Trung Quốc ở đây:
    http://googletienlang2014.blogspot.com/2014/02/tai-sao-noi-phap-luan-cong-la-mot-giao.html

    Trả lờiXóa
  2. Bài của Đông Tuyền có một điểm đúng là không nên đẩy Pháp Luân Công VN về phía đối nghịch với ĐCSVN cho tới thời điểm này. Đừng quá quyết liệt như TQ và dĩ nhiên không được nới lỏng. Giải quyết bằng ngoại giao tuyên truyền như vấn đề biển Đông vậy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng như bạn nêu, cái mà Bần thấy Đông Tuyền nói lên được đúng là chỗ này. Nếu không khéo thì sẽ trở thành miếng mồi ngon cho những thành phần chống đối, "tọa sơn quan hổ đấu" để rồi "ngư ông đắc lợi".

      Xóa

HÃY TRẢ SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ!

Những người quan tâm đến Bên Thắng Cuộc của Huy Đức Osin, thì không nên bỏ qua bài viết này.